10h sáng, mùa đông, cảnh vật lạnh lẽo. Nó tỉnh dậy và nằm vơ ngay lấy điện thoại. Mắt còn chưa muốn mở, ánh sáng màn hình còn chói lóa, khiến Nó nheo mắt lại. Bấm vội mấy dòng để xem kết quả mấy trận bóng đêm qua. Lại một cảm giác thất vọng. Nó tự hứa bản thân sẽ ngừng lại. Ý nghĩ vừa lóe lên chưa vội để nhớ, Nó nhổn người dậy vơ lấy cái điếu cày, dựng đầu giường. Tiếng điếu cày vang lên , nó lim dim một lúc rùi cũng tỉnh hẳn. Vậy là mình lại thua thêm một ít, cái chuỗi ngày thua liên tục đã gần cả tuần nay.
Vâng, Nhân vật Nó mà tôi viết ra dưới đây, chính là tôi. Tôi tên thật là tôi, một chàng trai 30 tuổi. Mà nói đúng hơn là một thằng đàn ông đã có gia đình và đã có một đứa con gái dễ thương và đáng yêu. Tôi trầm tính, nghiện thuốc lá, ưa cá độ mà không nghiện. Tôi là một kỹ sư. Một kỹ sư tầm thường so với hàng triệu kỹ sư ở Việt Nam.
Tôi đã có gia đình, nhưng vẫ ở một mình. Thời khóa biểu hàng ngày của tôi khá đơn giản. Dậy, ăn, đi làm, tối ngủ. Vợ tôi ở dưới quê. Tôi một mình đi làm nơi xa nhà. Nhiều lúc tôi cô đơn, nhiều lúc tôi mệt mỏi, nhưng tôi vẫn vượt qua. Công việc thu nhập đều đặn, nhưng đồng lương thì vẫn chỉ có bấy nhiêu. Tôi tự hỏi, đến bao giờ mới đủ tiền mua đất, xây nhà. Một câu hỏi mà sẽ mình tôi tự trả lời. Nhìu lúc tự trách mình, trách mình nhút nhát, trách mình để mất cơ hội. Mà thôi, trách sao thì cũng chỉ là vô tình. Vô tình anh gặp em, cũng như đời anh hiện tại vẫn vậy.
… Còn tiếp!!!