Olympic Mexico cho thấy cái duyên ở Thế vận hội với tấm vé bán kết, nhưng đại diện Bắc Mỹ không phải đối thủ của Olympic Brazil ở trận đấu lúc 15h chiều nay 3/8.

Olympic Mexico đang là đội bóng có hàng tấn công đáng sợ nhất Thế vận hội Tokyo. Sau 4 trận, Guillermo Ochoa cùng đồng đội ghi 14 bàn (trung bình 3,5 bàn/trận), có tới 3 trận ghi 3 bàn trở lên.
4 bàn thắng vào lưới Pháp hay 6 bàn thắng trước Hàn Quốc là thống kê của Mexico mà Brazil cần phải dè chừng ở trận bán kết lúc 15h chiều nay 3/8.
"Những vũ công Samba" mới thủng lưới 3 bàn ở Olympic, nhưng Mexico là đối thủ hoàn toàn khác so với Bờ Biển Ngà, Ai Cập hay một đội Đức chỉ mang tới Tokyo đội hình phụ.
Mexico có đầy đủ sự đa dạng trong lối chơi, khi hội tụ đủ các yếu tố: biến ảo, khó lường, ngẫu hứng nhưng cũng đầy tốc độ. Đội bóng của HLV Jaime Lozano cũng không lạ lẫm với Brazil khi từng nhiều lần so tài ở mọi cấp độ đội tuyển. Dù thua nhiều hơn thắng trong suốt chiều dài lịch sử, nhưng Mexico luôn biết cách gây khó dễ cho Brazil.
Những thất bại trước đây cũng không khiến thầy trò Lozano chùn bước. Đó là đặc tính của cầu thủ trẻ - những người hiếm khi bị lịch sử hay con số thống kê chi phối.
Nhờ sự lì lợm và ngang tàng, Mexico luôn chơi tấn công phóng khoáng trước mọi đối thủ, từ Pháp, Nhật Bản tới Nam Phi ở vòng bảng. Gặp Hàn Quốc - đội ghi tới 10 bàn trong 2 trận cuối vòng bảng, Mexico không phòng ngự, mà tiếp tục áp đặt thế trận và dùng sức mạnh ở hai cánh để "quần thảo" đối thủ.
Nếu khả năng ghi bàn của Brazil phụ thuộc vào cảm hứng của trung phong Richarlison (ghi 5 trong tổng số 8 bàn của Brazil), Mexico chưa có cầu thủ nào ghi quá 3 bàn dù có hàng công mạnh nhất.
Lần lượt Sebastian Cordova (3 bàn), Henry Martin, Luis Romo, Ernesto Alexis Vega, Eduardo Aguirre (2 bàn) là những chân sút hàng đầu, cho thấy sức mạnh tấn công tổng lực của Mexico.
Xem thêm: tip bóng đá hôm nay
Với đội bóng Bắc Mỹ, bàn thắng có thể tới từ bất cứ cầu thủ nào, vị trí hay khoảng không gian nào trước vùng 16m50. Trận gặp Hàn Quốc là một ví dụ, khi Mexico xé lưới đội bóng châu Á bằng nhiều kịch bản: từ đánh biên, trung lộ, sút xa đến phản công.
Lối chơi tập thể và gắn kết của Mexico sẽ mang tới cho Brazil trải nghiệm rất khác, bởi dù bất bại 4 trận, song đội bóng của Andre Jardine chưa vấp phải đối thủ nào có sức chống trả mãnh liệt.
Tất nhiên, Brazil vẫn có vị thế riêng. Khác với Mexio đã lộ hết điểm mạnh và điểm yếu, đương kim vô địch Olympic vẫn chưa bung hết sức. Ở trận tứ kết với Ai Cập, Brazil chỉ đá vừa đủ để thắng. Dani Alves cùng đồng đội chơi cầm chừng, giữ nhịp trận đấu nhằm tiết kiệm tối đa sức lực cho vòng bán kết.
Vừa đá, vừa giữ bài và tính toán điểm rơi phong độ, đó là phong cách của một đội mạnh. Với lực lượng vượt trội mặt bằng Olympic về kinh nghiệm và đẳng cấp (Richarlison, Bruno Guimaraes, Malcom đều đá chính ở các đội mạnh tại châu Âu), Brazil có đủ chiều sâu đội hình để giữ sức và toan tính.